Bốn mươi năm trước, Khoa học gia Stephen Hawking đã công bố một công trình nghiên cứu ấn tượng về hố đen. Công trình được cộng đồng khoa học mainstream đón nhận, và ông đã trở thành một thiên tài vật lý, một bộ óc kỳ diệu của loài người. Tất cả những tác phẩm đại chúng của ông sau đó về vũ trụ, không gian, thời gian, hố đen, big bang,... đều bán rất chạy.
Bây giờ, ông lại nói là không có hố đen, mà chỉ là ... hố xám.
[You must be registered and logged in to see this link.]Từ khi thuyết tương đối ra đời, các khoa học gia đã "đào" ra bốn loại hố là hố đen, hố trắng, hố trùng, và nay hố xám. Nếu Stephen Hawking cứ sống mãi, thì vài mươi năm năm nữa, có lẽ sẽ có các hố xanh, hố đỏ, hố vàng, hố cam,... Có bao nhiêu hố đi nữa, thì cũng chẳng ai khẳng định được hố nào có, và hố nào không có. Có phải ngành khoa học này đang biến dạng để trở thành một trường phái hội hoạ?
Nhưng cho dù là chưa có bằng chứng thực tiễn nào có thể khẳng định hố nào tồn tại, chúng ta vẫn có thể khẳng định được một điều rằng là trong ngành này, các nhà vật lý đang ... quờ quạng, lúc nói thế này, khi viết thế khác. Tại sao họ lại trở nên như thế??? Mà họ có trở nên như thế nào đi nữa, thì họ cũng vẫn là những ngọn núi cao, những dòng sông dài trong khoa học!!!
Nhưng thế giới loài người, không phải chỉ có trường giang, đại hải, mà còn có những giọt nước mưa héo hắt giửa đêm trường cô tịch, âm thầm dạo lên những cung đàn thanh thoát trong màn sương lạnh giá....
Mời các bạn lắng nghe một khúc nhạc độc huyền cầm, nếu muốn biết tại sao hố đen không thể tồn tại:
[You must be registered and logged in to see this link.]