Đội trưởng đội cứu hoả ngắm nhà toán học và nói: “Anh trông có vẻ được. Tôi sẽ rất vui nhận anh vào làm việc nếu anh vượt qua được bài kiểm tra nhỏ này”.
Ông ta đưa nhà toán học tới nơi luyện tập của đội lính cứu hoả, nơi có đặt một chiếc thùng, một trụ cứu hoả và một vòi nước. Ông đặt câu hỏi:
- Nào! Bây giờ giả sử anh đang đi trên đường và nhìn thấy cái thùng đang cháy, anh sẽ xử lý thế nào?
Nhà toán học trả lời ngay không chút do dự:
- Tôi sẽ lắp ngay ống nước vào trụ cứu hoả, bật nước và dập tắt ngọn lửa.
- Rất tốt. Bây giờ thì chỉ còn một câu hỏi nhỏ cho anh nữa thôi. Anh sẽ làm gì nếu đang đi dạo và thấy chiếc thùng không cháy.
Nhà toán học suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Tôi sẽ châm lửa cho nó! Lính cứu hoả hét lên:
- Cái gì! Thật khủng khiếp! Tại sao anh có thể làm như vậy?
Nhà toán học thản nhiên:
- Có gì đâu. Làm như thế tôi sẽ đưa bài toán về bài toán vừa giải xong!
2. Khi nhìn thấy một phương trình, nhà Cơ khí sẽ lập tức liên tưởng phương trình với thực tế, nhà Vật lý thì ngược lại, so sánh thực tế với phương trình này. Còn nhà Toán học thì … ngắm nhìn và nói: “rất đẹp”.
3. Tại Nhật Bản hàng năm đều diễn ra cuộc thi “Những thiết kế tối ưu”. Lọt vào vòng chung kết năm 2009 là 3 người giỏi nhất, một kĩ sư, một nhà vật lí và một nhà toán học. Họ được giao nhiệm vụ thiết kế hàng rào bao quanh một đàn cừu với số vật liệu càng ít càng tốt.
Kỹ sư nhanh chóng thiết kế một chiếc hàng rào chạy men theo đồng cỏ.
Nhà vật lí đưa ra một cách khác, ông ta thiết kế 1 hàng rào hình tròn bọc lấy đồng cỏ và tiết kiệm được 1/3 nguyên liệu.
Đến lượt nhà toán học, ông ta làm 1 cái hàng rào bé xíu bao quanh mình và nói với 2 người kia:
“Tôi định nghĩa phía mà các anh đang đứng thuộc bên trong cái hàng rào”.
4. Suy luận logic
Giáo sư môn logic học nhận ra mình bị mất kính. Ông bèn ngồi suy luận để xem đối tượng nào đã lấy kính của mình.
“Ai lấy cắp? Đương nhiên là kẻ cắp rồi. Và tên này có thể bị cận thị, có thể không. Có thể hắn đã có kính, có thể chưa có. Nhưng nếu chưa có làm sao hắn có thể trông thấy kính của mình? Điều này chứng tỏ hắn không bị cận thị. Mà không bị cận thị thì đâu cần tới kính. Từ những giả thuyết trên, có thể kết luận là không ai lấy kính của mình cả. Chắc chắn nó nằm ở đâu đây thôi. Nhưng mình đã nhìn khắp rồi, không thấy gì cả. Mà mình nhìn được như vậy có nghĩa là mình đang đeo kính. Ôi may quá!!!”
5. Các nhà khoa học tổ chức một thí nghiệm để chứng minh về ảnh hưởng của nghề nghiệp đến hành vi ứng xử. Họ đưa một kỹ sư, một nhà vật lý và một nhà toán học vào các phòng riêng biệt trong đó có một hộp thức ăn nhưng lại không có cái mở hộp:
Một ngày sau, các căn phòng được mở ra lần lượt.
Trong phòng thứ nhất, anh kỹ sư đang ngáy khò khò, với một cái hộp méo mó trống rỗng vì đã được mở ra. Khi được hỏi, anh ta giải thích rằng khi đói, anh ta đập cái hộp cho đến vỡ ra thì thôi.
Trong căn phòng thứ hai, nhà vật lý đang đọc các đẳng thức với cái hộp được mở ra từ phía đáy. Khi được hỏi, anh ta giải thích rằng vì quá đói đã nghiên cứu những điểm chịu áp lực của hộp và tác dụng lực lên, và thế là bụp.
Trong căn phòng thứ ba, nhà toán học đang toát mồ hôi, mồm lẩm bẩm:
- Giả sử rằng có cái mở hộp, giả sử rằng có cái mở hộp...
Nguồn:
1. [You must be registered and logged in to see this link.]
2.http://my.opera.com/vietnamese/forums/topic.dml?id=233331